Cơ hội, cần do bản thân sáng tạo.
Cơ hội mà Lý Hạo cần, cũng cần chính hắn sáng tạo.
Lý Hạo nhanh chóng chỉnh lý xong một bộ hồ sơ, đứng dậy đi về phía phòng làm việc của sếp.
"Cốc cốc cốc!"
Lý Hạo gõ cửa phòng làm việc.
Từ sau cửa truyền đến giọng của trưởng phòng Phòng cơ yếu: "Vào đi!"
...
Lý Hạo đẩy cửa ra.
"Em chào trưởng phòng!"
"Lý Hạo đó hả!"
Người trung niên này tên là Vương Kiệt, nhìn thấy Lý Hạo, bèn mỉm cười.
Đây là một chàng trai lễ phép, siêng năng, dù sao đã nhận được sự giáo dục cao đẳng của Cổ viện Ngân Thành, dù sớm thôi học, nhưng không phải do bị đuổi, mà là tự nghỉ học, ông rất để ý đến chàng trai này.
Lý Hạo cũng cười, nhanh chóng mở miệng: "Dạ thưa trưởng phòng, em có việc muốn báo cáo."
"Ngồi đi!"
Vương Kiệt nói, công việc của Phòng cơ yếu không quá nặng, cũng không có việc gì vất vả, những vụ án lớn đều do đội chấp pháp chấp hành, nói chung Phòng cơ yếu khá nhàn.
Đối với việc Lý Hạo đến báo cáo, Vương Kiệt đoán có phải chàng trai này muốn tiếp cận mình, để mình đề bạt hắn hay không?
Nhưng thời gian vào làm quá ngắn, vừa thôi học, mới chuyển sang chính thức được nửa năm, đề bạt trong thời gian ngắn nha vậy là không thể nào.
Đang nghĩ ngợi, sắc mặt của Lý Hạo trở nên nghiêm túc, nói: "Trưởng phòng, em ở Phòng cơ yếu, chủ yếu phụ trách chỉnh lý hồ sơ nghi án, án chưa giải quyết. Vào Phòng cơ yếu một năm, gần đây em đã chỉnh lý, phân loại lại những hồ sơ trong mười năm nay..."
Vương Kiệt tươi cười, gật đầu nói: "Anh biết, sinh viên xuất sắc chính là sinh viên xuất sắc! Trước đây kho lưu trữ hơi lộn xộn, một số hồ sơ cũ còn bị mọt ăn, anh cũng đã cho người chỉnh lý, nhưng vẫn thường xuyên lúc cần lại tìm không thấy. Sau khi em đến, gần đây muốn tìm vụ án gì, thì có thể tìm được ngay lập tức, điểm ấy em có công..."
Lý Hạo vội lắc đầu: "Dạ thưa trưởng phòng, em cũng không đến để khoe công."
Không phải sao?
Vương Kiệt bật cười, vậy chẳng lẽ thật sự có chuyện cần báo cáo?
Hắn cũng không nói gì, gật gật đầu, ra hiệu Lý Hạo nói tiếp.
Lý Hạo lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho Vương Kiệt một phần, còn mình lật ra một phần, tuy còn trẻ tuổi, song giọng điệu vẫn trầm ổn: "Ngày 16 tháng 9 năm 1720, cư xá An Cư tại Ngân Thành xảy ra một vụ tự thiêu, có người tận mắt nhìn thấy nạn nhân tự thiêu ngay trước mặt mọi người, trong cơ thể bỗng nhiên bay ra đóm lửa, thiêu chết tươi người đó."
Lúc này Vương Kiệt cũng nhìn xấp hồ sơ trong tay mình, tiếp đó nhìn về phía Lý Hạo.
Vụ án 10 năm trước, lại đã kết án, không phải bị sát hại, mà là tai nạn, tiểu tử này nhắc lại vụ án đã kết thúc từ 10 năm trước để làm gì?
Lý Hạo nói tiếp: "Ngày 22 tháng 9 năm 1723, trung tâm thương mại Ngân Thành, tóc của một người bán hàng bỗng nhiên bốc cháy, nhanh chóng thiêu đốt toàn thân, bị chết cháy ngay trước mặt mọi người."
Vương Kiệt gật đầu: "Điều này thì anh biết, vụ này do chính anh chỉnh lý, anh còn đích thân tới hiện trường, là tai nạn, lúc ấy nguyên nhân là do tĩnh điện của trung tâm thương mại quá lớn."
Lý Hạo cũng không cãi lại, tiếp tục đọc: "Ngày 18 tháng 8 năm 1725, tại khách sạn Dân Sinh Ngân Thành, một vị khách ở vào trong khách sạn, một ngày sau được người khác phát hiện chết trong khách sạn, cũng là tự thiêu."
Khoảng cách với vụ án tự thiêu thứ nhất là 5 năm, khoảng cách với vụ thứ hai là 2 năm.
Trong vòng 5 năm, xảy ra 3 vụ án tự thiêu, nhưng đều là tai nạn, Ngân Thành mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều vụ án, 5 năm xảy ra 3 vụ tự thiêu, cũng không phải chuyện gì to tát, cũng không mấy ai để ý.
Trừ phi trùng hợp, 3 vụ án đều do một người thụ lý, có lẽ còn có thể gây được chút chú ý.
Hồ sơ vụ án trong Phòng Cơ Yếu có rất nhiều, Vương Kiệt bình thường cũng không để ý, giờ nghe những câu này, mơ hồ có chút cảm giác, nhíu mày nhìn về phía Lý Hạo.
Lý Hạo tiếp tục nói: "Ngày 16 tháng 2 năm 1727, đường cái Đông Phương Ngân Thành, lại có một người chết thiêu, nguyên nhân là gần đó có sét hòn xuất hiện, nghi ngờ là do sét hòn khiến cơ thể bốc cháy, thời gian so với vụ án trước, một năm rưỡi!"
Vương Kiệt hơi biến sắc, từ 3 năm đến 2 năm, 2 năm đến một năm rưỡi, Ngân Thành lại phát sinh một án tự thiêu!
"Ngày 12 tháng 8 năm 1728, Tuần Kiểm Ti báo cáo ở ngoại ô Ngân Thành thành, trong cảnh nội có một người mất tích, sau đó phát hiện một cỗ hài cốt bị đốt cháy bên bờ sông, nghi ngờ do bị sét đánh trong cơn mưa dông, cứ như vậy kết án."
Lại là một năm rưỡi!
Đây là do cơ quan cấp dưới báo cáo lên, Phòng Cơ Yếu chỉ chỉnh lý hồ sơ, không tham dự xử lý vụ án, huống chi loại án xảy ra do tai nạn, phía dưới đã kết án, phía trên cũng sẽ không tùy tiện lật lại.
Sắc mặt của Vương Kiệt càng ngày càng nghiêm túc, ông ta thật sự không để ý, trong Phòng cơ yếu có quá nhiều hồ sơ tài liệu, cho nên hàng năm đều tiêu hủy rất nhiều hồ sơ cũ.
"Lại là một năm rưỡi..."
Vương Kiệt không lật xem hồ sơ trong tay, mà nhìn về phía Lý Hạo, trầm giọng nói: "Một lần 3 năm, một lần 2 năm, hai lần khoảng cách một năm rưỡi, tháng 8, 9 năm 1729, có phải hay không lại phát sinh án tự thiêu?"
Năm 1729, cũng chính là năm ngoái.
Vương Kiệt hồi tưởng một chút, năm ngoái sao?
Khoảng cách thời gian là một năm?
Nếu là thật sự có, vậy tức là trong vòng mười năm, trong phạm vi Ngân Thành đã phát sinh 6 vụ án tự thiêu!
Chia đều ra thì thật ra cũng không nhiều, hai năm một lần, Ngân Thành rất lớn, còn không phải một cái phân bộ xử lý, mà là phân tán ra, một cái phân bộ khả năng mười năm qua cũng liền nhận được một lần, ai sẽ để ý?
Lý Hạo gật đầu: "Năm 1729 có một vụ, nhưng ở ngay tại Cổ viện Ngân Thành, vả lại… đương sự chính là bạn học sát vách phòng ngủ của em! Em rời Cổ viện Ngân Thành, cũng có một phần nguyên nhân vì chuyện này, lúc ấy em tận mắt chứng kiến, cho nên sản sinh tâm lý sợ hãi với cổ viện, cộng thêm việc tự thiêu quỷ dị của bạn học ấy, cho nên em muốn biết, rốt cuộc tại sao bạn ấy phải tự thiêu?"
Lý Hạo nghiêm túc nói: "Cho nên em vào Tuần Kiểm Ti, có một phần là vì nguyên nhân đó, người ngoài không cách nào đọc được những hồ sơ này, nhưng em thì có thể! Em tìm đọc, chỉnh lý những vụ án tự thiêu trong mười năm gần đây, em phát hiện... chuyện này có thể không phải là tai nạn!"
Vương Kiệt nhanh chóng lật xem xấp hồ sơ trong tay, sau đó nhìn về phía Lý Hạo, trầm giọng nói: "Nói ra ý nghĩ của em đi."
"10 năm, tổng cộng xảy ra 6 lần, không, nghiêm túc mà nói là 9 năm, năm nay đến giờ vẫn chưa xảy ra loại vụ án này."
Lý Hạo nghiêm mặt nói: "Trưởng phòng, bởi vì chuyện của bạn học, cho nên em rất coi trọng vụ này, giờ đã sắp tới tháng bảy, nếu là nói, án tự thiêu cũng không phải là trùng hợp, vậy khoảng cách so với án tự thiêu trước cũng đã gần một năm! Thời gian tự thiêu đang liên tục rút ngắn, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, vậy rất có thể gần đây sẽ xảy ra vụ án tương tự."
"Không có gì bất ngờ sao?"
Vương Kiệt đọc một lượt hồ sơ tài liệu, ông cũng là lão tuần kiểm, sau này do tuổi tác cao, mới đổi đến Phòng cơ yếu.
Nếu Lý Hạo không chỉnh lý, rồi liên kết mấy vụ án riêng rẽ lại với nhau, chỉ sợ thật không ai sẽ để ý.
Nhưng mà, khi 6 vụ án tự thiêu đưa liên kết lại, bất kỳ ai cũng có thể mơ hồ phát giác được có gì đó không ổn.
Vương Kiệt nhẹ nhàng thở ra: "Chỉ dựa vào tình hình hiện tại, không đủ để xác định đây là có dự mưu, nhưng... quá nhiều trùng hợp, chưa hẳn lại là trùng hợp!"
Vương Kiệt vẫn rất bén nhạy, lúc này vội nói: "Về việc này, anh sẽ liên hệ với những phòng ban khác, nhất là bên chỗ Đội Chấp Pháp, Phòng Cơ Yếu cũng không trực tiếp tham dự phá án, nhưng liên tiếp phát sinh án tự thiêu, cũng cần coi trọng xem xét, nếu như gần đây lại xảy ra..."
Nói đến đây, Vương Kiệt hơi biến sắc: "Vậy chứng minh phán đoán của em là chính xác, rất có thể không phải chỉ là tai nạn đơn giản như vậy!"
Ông nhìn về phía Lý Hạo, đang nghiêm túc bỗng nhiên trầm tĩnh lại, nở nụ cười: "Đương nhiên, cũng không cần khẩn trương thái quá! Cho dù mấy vụ này thật sự là án mạng, nhưng cũng đầy những vụ án còn nghiêm trọng hơn, còn em Lý Hạo... làm tốt lắm!"
Sự nghiêm túc của Vương Kiệt, duy trì không lâu.
Chưa nói là có thật hay không, cho dù có là án mạng thật, thật ra cũng không có gì to tát, ông đã gặp nhiều, nghe nhiều, 10 năm chết 6 người, cũng chẳng có gì lạ.
Ông rất hài lòng vì Lý Hạo đã kiên trì và có trách nhiệm với vụ án, đương nhiên cũng hiểu được lý do khiến Lý Hạo nghỉ học.
Bạn học?
Bạn thân!
Nếu không, Lý Hạo cũng không cần thiết thôi học.
...
Phía đối diện, Lý Hạo cũng không nhiều lời.
Án mạng?
Nếu chỉ là giết người, hắn việc gì phải nghỉ học, rời khỏi cổ viện Ngân Thành.
Tận mắt nhìn thấy mọi thứ, nếu đó chỉ là giết người thì đã tốt.
Huyết Ảnh màu đỏ kia rốt cuộc là gì?
Tự thiêu?
Không, đó là chết vì bị Huyết Ảnh đốt cháy, nhưng trong số mấy bạn học cũng nhìn thấy cảnh tự thiêu giống như mình, lại không một ai nhìn thấy Huyết Ảnh kia!
Bọn họ nói láo sao?
Không, không cần thiết.
Lý Hạo biết mình thực sự là người duy nhất nhìn thấy, những người khác hoàn toàn không phát hiện Huyết Ảnh, hoặc là nói, bọn họ không nhìn thấy.
Hơn nữa gần đây hắn lại cảm nhận được, thậm chí tối hôm qua mơ hồ lại thấy Huyết Ảnh kia.
Có lẽ... không phải một cái!
"Không ai chú ý thì coi như xong, một khi Tuần Kiểm Ti chú ý tới, chắc chắn không phải là tai nạn, nếu như Tuần Kiểm Ti không cách nào xử lý, vậy nhất định sẽ lên báo lên Tuần Dạ Nhân."
Nếu như không ai để ý, vậy những vụ án này, sẽ được coi là tai nạn, hồ sơ sẽ nhét vào Phòng Cơ Yếu để hít bụi.
Nhưng nếu bị để ý, Tuần Kiểm Ti vẫn sẽ xử lý.
"Tuần Dạ Nhân!"
Lý Hạo thầm đọc trong đầu, ở phía đối diện, Vương Kiệt đứng lên nói: "Vậy anh đi tìm đội chấp pháp bàn bạc, sau đó có thể còn cần Lý Hạo em, cung cấp chút trợ giúp, dù sao vụ án này do em..."
Lý Hạo vội gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Hay lắm, rốt cuộc nghe được điều mà mình muốn nghe.
Mọi chuyện hắn đã làm chính là vì muốn tham gia vào vụ này, cũng không phải là trực tiếp tham dự, mà là tham gia với tư cách là một người tình cờ phát hiện. Bằng cách này, nếu Tuần Dạ Nhân nhúng tay, thì Lý Hạo rất có thể sẽ tiếp xúc với Tuần Dạ Nhân.
Đương nhiên, tiếp xúc không có nghĩa là có thể gia nhập, coi như thật có thể gia nhập... Lý Hạo cũng chưa chắc dám gia nhập!
Một năm qua, hắn đã đọc rất nhiều hồ sơ.
Có một số việc, sẽ thể hiện qua câu chữ, ví như chuyện nhìn thấy Hồng Ảnh, hình như cũng không phải chỉ có mình có thể nhìn thấy, Lý Hạo tìm đọc hồ sơ tư liệu, Ngân Thành từng có dạng ghi chép này.
Nhưng những người kia, không phải chết thì mất tích, không ai may mắn thoát khỏi!
Lý Hạo không nói ra việc này, nguy hiểm trong đó cực lớn, hắn thậm chí không dám nói cho bất cứ ai chuyện mình có thể nhìn thấy Hồng Ảnh, dù là Tuần Dạ Nhân, cũng chưa chắc đáng tin cậy.
"Bất kể như thế nào... nhất định phải thông qua con đường bình thường, tiếp xúc lực lượng thần bí này!"
Lý Hạo hít sâu một hơi, lui ra khỏi phòng làm việc.
Không đơn thuần chỉ vì dò xét chân tướng, mà chủ yếu là vì giữ mạng của mình.
Nhưng những kẻ nhìn thấy Hồng Ảnh đều đã chết, về phần còn có ai có thể nhìn thấy hay không, Lý Hạo không biết, nhưng hắn biết, bất kể ai để lộ đều chết, chuyện này rất không bình thường.
"Mạng nhỏ của ta cũng không thể dễ dàng đánh mất, rời khỏi Cổ viện Ngân Thành vào Tuần Kiểm Ti, cũng không phải để trốn tránh."
Đi ra khỏi cửa phòng làm việc, Lý Hạo thở hắt ra, nở nụ cười tươi rói.
Kết quả tốt nhất là để Tuần Dạ Nhân giải quyết phiền toái này, nếu mình có thể thu được thành quả bất ngờ thì quá tốt. Là nhân viên văn phòng, nếu như có thể vào Tuần Dạ Nhân, Lý Hạo hy vọng có thể gia nhập bộ phận văn phòng của Tuần Dạ Nhân.
Về phần cơ cấu chấp pháp, Lý Hạo thấy mình không thể đảm nhận, hơn nữa cũng rất nguy hiểm, vài ngày trước qua nhà thày ăn cơm, Lý Hạo bèn nói bóng nói gió, Tuần Dạ Nhân... thương vong cũng không nhỏ!
"Đi một bước nhìn một bước đi!"
Lý Hạo nhìn Vương Kiệt vội vàng rời đi, bèn mỉm cười, cuối cùng bước đầu tiên đã bước ra.
"Hồng Ảnh..."
Trong lòng thầm nhủ, thứ kia rốt cuộc là thứ gì?
Mình lại có thể nhìn thấy thứ đó, rốt cuộc là vì sao?